27/04/2011

[Fanfiction]Destiny - Chương 4

Case 1
Chương 4 : Lần đầu phá án (3)


“Cô biết hung thủ là ai ?” Kudo nhìn Takamina với vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên pha lẫn chút ngờ vực.
Mỉm cười nhẹ nhàng như để trấn an anh, Takamina nói « Phải. »
« Cô đừng nói với tôi đó là cô nhé. »
« Dĩ nhiên không phải là tôi rồi, anh nghĩ gì thế. »
« Thôi được, thế đó là ai ? »
« Fuji Nakawa. »
« Fuji-san, … cô dựa vào đâu mà nói đó là anh ta. Chúng tôi … »
Không để cho Kudo kịp nói hết Takamina đã chen vào
« Các anh nghĩ đó là Hirozaku-san phải không ? »
« Phải, anh ta thoả mãn tất cả các điều kiện từ động cơ cho đến việc không có bằng chứng ngoại phạm. »
« Nhưng anh ta không phải là hung thủ. »

Kudo không biết phải phản ứng thế nào với cô gái trước mặt mình. Sự tự tin và bình thản của cô tạo cho anh một ấn tượng mạnh. Anh có cảm tưởng rằng mình phải nghe cô
ấy nói dù anh biết các đồng nghiệp hiện đang tìm cách dẫn Hirozaku về đồn.

« Tôi sẽ giải thích, còn chuyện tin hay không thì tùy ở anh. Trước hết nói về động cơ, có phải động cơ mà mấy anh gán cho Hirozaku là giết người vì tình không, thế thì Fuji cũng vậy. Anh ta cũng có động cơ đó. À, đừng ngắc lời tôi. Anh có thể hỏi Suzuki-san về chuyện này sau. Lại nói đến chứng cứ ngoại phạm của Hirozaku, anh cũng nên nói chuyện với Suzuki-san. Lần này cô ấy sẽ có nhiều chuyện hơn để nói với anh đấy. Vậy nhé, tôi vào đề đây. Tôi muốn hỏi anh là khi khẳng định Hirozaku là hung thủ có phải anh cũng đồng ý với chuyện chính anh ta là người đã nhét xác chết vào rương không ? »
« Dĩ nhiên là thế rồi. »
« Thế thì chúng ta đã cùng sai ở điểm đó. Chúng ta chỉ nghĩ rằng chỉ có Fuji, Hirozaku và cô vợ Suzuki là có khả năng nhét xác chết vào rương mà quên mất còn một người nữa cũng có khả năng. »
« Trợ lý của Fuji-san, Hoshi Manu ? » Kudo hỏi giọng châm biếm.
“Không, người đó chính là bản thân nạn nhân Suzuki Nanda.”
“Sao? Anh ta tự lết vào rương sao khi chết à? Takahashi-san, cô có … điên không?” Sau khi thốt ra câu đó Kudo lộ chút vẻ ngượng ngùng khi đã lỡ nói một cô gái như thế, nhưng Takamina không có vẻ gì là phật ý khi anh nghe thấy cô nói.
“Nói một cách ngắn gọn là nạn nhân đã tự nguyện nấp trong rương. Trong bức ảnh anh đưa tôi lúc nãy tôi thấy có rất nhiều lỗ xung quanh rương, có thể vì đây là đạo cụ của trường quay nên các anh không chú ý. Nhưng có lỗ là để cho Suzuki có thể thở và quan trọng là vị trí của chiếc rương so với lúc tôi ở trong phim trường đã bị thay đổi.”
“Khoan, khoan, tôi vẫn chưa hiểu, anh ta làm như vậy để làm gì?”
“Rất đơn giản. Anh ta ghen. Anh ta cần biết vợ mình có đúng là người tình của Hirozaku không. Khi hai người có thể gặp nhau một cách công khai ngay sự kiện của đài TBS và nếu anh ta không có mặt nữa thì rất thuận lợi. Chính vì vậy mới có chuyến công tác đột xuất ngay phút cuối để tạo điều kiện cho hai người họ. ”
Kudo nói lớn, “Và cô không định nói với tôi là anh ta tự đâm vào cổ chứ?”
“Không, dĩ nhiên là có người làm việc đó. Và đó chính là Fuji Nakawa. Là một người bạn trung thành và cũng có tình ý với cô vợ ,Fuji cũng ghen như anh chồng thôi. Anh ta có thể chịu đựng cảnh làm bạn của cả hai vợ chồng nhưng rồi Hirozaku xuất hiện. Sợ mất Suzuki Nazumi, Fuji đã âm thầm chuẩn bị. Còn gì thuận lợi khi anh là bạn thân của nạn nhân, suốt ngày nhồi nhét cho anh chồng tư tưởng ghen tuông và rồi xúi giục anh chồng thử vợ mình. Việc Suzuki tự nấp trong rương có thể là do Suzuki tự nghĩ ra và thông báo cho anh ta biết để hỗ trợ hay cũng có thể là do chính anh ta xúi giục không biết chừng. Anh ta giết Suzuki Nanda và rồi giá họa cho Hirozaku Naoki. Loại được cùng lúc hai người và rồi chỉ còn anh ta. Và biết đâu một ngày nào đó nhờ sự gần gũi với cô vợ mà anh ta có thể có được cô ấy.”
“Nhưng Suzuki phải la lên chứ và nếu vậy thì hai người còn ở lại phim trường kia phải nghe thấy?”

“Không, anh ta sẽ không kêu vì anh ta đã bị chụp thuốc mê.”
Đứng yên lặng bên cạnh Takamina từ lâu, đến lúc này Kojiharu mới lên tiếng.
“Biểu hiện của nạn nhân khi chết như trong ảnh anh đã đưa tôi xem quá thanh bình và không hề có dấu hiệu chống cự từ đó suy ra chỉ có giả thuyết này thôi.”

Kudo cất tiếng và lần này thì đầy quyền lực.
“Tốt lắm, nhưng đó chỉ là giả thuyết, có thể sự thật không hoàn toàn như vậy. Cô quên một thứ quan trọng nhất rồi, chứng cứ đâu?”
“Cái đó đó là trách nhiệm của các anh. Tôi làm gì có thẩm quyền để tìm.”
Vừa nói Takamina vừa cười với viên thanh tra đang có vẻ mặt nhăn nhó trước mặt.
“Để tôi nói anh nghe không có tội ác nào hoàn hảo đâu. Anh hãy nhớ rằng Fuji đã gọi Hoshi Manu, trợ lý của mình đến để đưa tài liệu cho Suzuki và khi đến nơi thì chỉ có anh ta đứng đó rồi sau đó còn chở cả anh trợ lý về nhà rồi đến dự tiệc. Và hiện nay các anh vẫn chưa tìm được hung khí có phải không? Hãy xem xét qua vật dụng, xe cộ và quan trọng nhất là trên người Fuji, tôi nghĩ các anh sẽ tìm được một cái gì đó. Anh ta tính toán rất cẩn thận nhưng đó cũng là điểm yếu chết người, anh ta không có thời gian một mình để xóa hết dấu vết tội phạm trên người đâu. Và ngoài ra thì giám định pháp y chi tiết hơn sẽ khẳnh định giả thuyết của luật sư của tôi.”
“Với lại, các anh có nhiều thời gian để kiểm tra giả thuyết của tôi lắm vì nếu các anh muốn giải Hirozaku về đồn ngay lúc này là chuyện không tưởng. Nói để anh biết thôi.”
Kết thúc câu nói với một cái nháy mắt tinh nghịch. Takamina ngừng chút rồi lại nói
“Nghe theo hay không là chuyện của anh, tôi cũng không muốn làm phiền các anh làm việc nữa. Tôi trở lại bữa tiệc đây. Mình đi thôi Riku.”

Và hai người họ gật đầu chào Kudo rồi quay lưng bỏ đi, để lại viên thanh tra đang phải xử lý một lượng thông tin rất lớn vừa nghe được.


Ra đến thang máy, Kojiharu như nhớ ra điều gì nên quay sang nói với Takamina,
“Sao anh chàng Kudo đó không hỏi tại sao chúng ta lại biết nhiều chuyện liên quan đến vụ án nhỉ, thông tin anh ta cung cấp đâu đủ để chúng ta đưa ra một giả thuyết như vậy?”
“Nếu anh ta biết hỏi câu đó, tôi đã không nói trực tiếp danh tính hung thủ cho anh ta làm gì, tôi sẽ tìm một cách khác. Nhưng vì anh ta là người như vậy nên …”
“À ra là cậu đã biết rất rõ anh ta sẽ không thắc mắc, dựa vào cái gì đấy?”
“Trực giác thôi.”
“Trực giác à, thú vị nhỉ, để tớ thêm điều này vào danh sách những điều cần phải nghiên cứu.”
“Đừng coi thường trực giác của Capt, Haruna à. Lợi hại lắm đó nhưng chỉ có tác dụng với nam giới thôi, với nữ nhi thì không hoạt động đâu. Cậu có thể thêm cái này vào nghiên cứu của mình và nhớ ghi trích dẫn lại cho Sato Yukari.” Giọng Yukarin cười hỉ hả vang lên.
“Còn điều này nữa, sao cậu lại nói với anh ta là tối nay muốn giải được Hirozaku về đồn là không tưởng?”
“Để tớ thay Capt trả lời cậu nha Haruna. Capt đã giao việc đó cho Miichan. Và thử hỏi trên đời này có ai giỏi tạo chú ý như Minegishi Minami chứ ?”



Và như lời Yukarin nói, trở lại thời điểm Takamina và Kojiharu vừa bước đến thang máy và địa điểm là phòng tiệc nơi First Lieutenant Minegishi Minami và anh chàng diễn viên Hirozaku Naoki có mặt.
«Làm những gì First Lieutenant Minegishi phải làm là làm cái gì. Cái đồ Takamina này, ỷ là Captain rồi thì muốn ra lệnh kiểu gì cũng được hả?”
Vừa lầm bầm Miichan vừa chú tâm quan sát anh chàng diễn viên Hirozaku Naoki. Khi chưa biết phải hành động sao cho đúng thì trước tiên phải quan sát đối tượng và tình hình xung quanh đã.
Anh này trông cũng xinh trai lại còn dong dỏng cao và rõ ràng anh ta khá trầm lặng trong suốt buổi tiệc. Anh ta tách riêng, một mình một chỗ, không trò chuyện cũng như giao tiếp với bất cứ ai. Đảo mắt nhìn xung quanh Hirozaku, Miichan phát hiện có vài nhân vật khá khả nghi. Những người này mặt vest nghiêm chỉnh, tuy làm ra vẻ như đang nhìn vu vơ khắp phòng nhưng Miichan thấy họ đặc biệt chú ý đến anh chàng diễn viên nọ và quan trọng là họ không có trong danh sách Miichan đã có trước đó. “Thôi được, để xem các vị là thế nào.”

Nghĩ rồi Miichan cầm đĩa thức ăn tiến lại phía một trong các nhân vật khả nghi. Sau khi tiến gần đến mục tiêu Miichan hỏi ngay,
“Anh này, anh cũng là nhà sản xuất muốn mời Hirozaku Naoki tham gia phim của mình à?”.
Anh chàng được hỏi có chút lúng túng khi nghe thấy câu hỏi và vội vã trả lời
“Không, không phải.”
“Vậy à ? Sao tôi thấy anh hay nhìn về phía Hirozaku-san thế? Nói thật với anh thì tôi là đại diện của một nhà sản xuất chúng tôi cũng muốn mời anh ta tham gia dự án của mình nên tính hỏi anh coi có phải không để liệu tình hình thôi. Anh không cần phải … “ nói chưa hết câu đĩa thức ăn trên tay Miichan bỗng chệnh chọang và … làm rớt một cách có chủ ý về phía chân của người được hỏi.
“Chết rồi, xin lỗi anh, tôi …” vừa nói Miichan vừa cúi người nhìn xuống ra vẻ quan sát hậu quả do mình gây ra. “Police hả? 1 này, 2 này, à 3 cả thảy. GET.”
“Anh dùng khăn tay của tôi đi này, tôi xin lỗi nha, tôi vô ý quá, làm dơ quần của anh rồi.”
Vừa nói Miichan vừa chìa khăn tay ra. Anh chàng được xin lỗi đành cầm lấy cái khăn chìa ra, nhìn Miichan với vẻ không hài lòng rõ rệt nhưng không nói gì và rồi đi thẳng về hướng cửa ra vào bên hông sảnh. Miichan nhìn theo anh ta với vẻ mặt hết sức hối lỗi, mọi người xung quanh thấy không có náo động gì cũng không nhìn đến chỗ Miichan nữa. Miichan nhìn quanh quất khắp sảnh một chút rồi như thấy ra mục tiêu cần tìm. Miichan nhanh chóng tiến đến chỗ một nhóm nam thanh niên đang ngồi trò chuyện.


Sau một khoảng thời gian vừa đủ để làm nguội một đĩa súp, áng sáng trong phòng bỗng thay đổi và một luồng ánh sáng trắng bỗng chiếu thẳng đến giữa sảnh. Mọi người trong phòng tiệc hầu như ngừng ngay việc đang làm để xem xét chuyện vừa xảy ra. Một điệu nhạc dồn dập vang lên và luồng áng sáng trắng giữa sảnh thình lình di chuyển và rồi chiếu đến một quý cô đang ngồi trong góc cùng nhóm bạn nữ, một anh chàng đang trò chuyện cùng vài cô gái trẻ, một bậc lão thành đang đứng bên mấy người bạn và cuối cùng là trúng ngay Hirozaku Naoki đang đứng tựa lưng vào tường nơi góc phòng.

“Vâng, những vị khách đã được chọn. Mọi người hãy cho họ một tràng vỗ tay đi nào.”

“Và việc các vị khách được chọn của chúng ta cần làm lúc này rất đơn giản. Họ chỉ cần mời bất kỳ ai trong sảnh mà họ thích, cùng họ nhảy điệu nhảy mở đầu. Nhưng các bạn những người sẽ được chọn hãy chú ý, các bạn không nhất thiết phải đồng ý bởi nếu các bạn không đồng ý các vị khách được chọn sẽ phải chịu một hình phạt rất thú vị. Thành ra tùy vào các bạn. START.”

Dĩ nhiên trong một sự kiện thế này khi được chỉ định đích danh như thế các vị khách được chọn không có cách gì khác để từ chối. Anh chàng đứng bên cạnh các cô gái trẻ là người đầu tiên tiến hành việc được yêu cầu và anh ta nhanh chóng mời được một trong các cô gái làm người đồng hành. Và mọi người thưởng cho anh ta một tràng pháo tay dòn giã. Bậc trưởng lão là người tiếp theo, ông tiến đến chỗ một quý bà đang ngồi bên bàn tiệc nhưng tiếc thay cho ông là quý bà lại từ chối. Đám đông được dịp đã la hò rất phấn khích vì họ biết ông sẽ phải chịu một hình phạt như ban tổ chức đã thông báo.

“Tiếc cho ngài quá, ngài Kinoshita, nhưng ngài đành phải chịu hành phạt thôi. Và chúng tôi rất vui mừng thông báo với ngài rằng chúng tôi không hề chuẩn bị hình phạt đó mà hình phạt đó sẽ do đạo diễn Nishino quyết định. Bộ phim của hai vị vừa trình chiếu đã gặt hái được khá nhiều thành công. Thành ra hãy để cho đạo diễn quyết định hình phạt gì sẽ xứng đáng với diễn viên chính của mình.”

Một luồng ánh sáng nữa chiếu đến chỗ người được gọi là đạo diễn Nishino và mic đã nhanh chóng được chuyển đến chỗ ông.
“Kino-kun, tôi cũng không biết phải bảo anh làm gì nữa, nhưng thôi thế này đi dù sao anh cũng đã không có người nhảy cùng rồi thì anh hãy ra giữa sảnh tự solo một bài đi. Đơn giản vậy thôi.”
Và dĩ nhiên bậc trưởng lão như Kinoshita đã ra giữa sảnh solo một bài trong tiếng vỗ tay cổ vũ của mọi người. Dù sao ông cũng hơn năm mươi rồi mà còn xung thế này chính là một chuyện phải ngã mũ thán phục.
Khi ông kết thúc thì chỉ còn lại quý cô ngồi cùng đám bạn và Hirozaku Naoki. Dù ở cách nhau rất xa, hai người họ vẫn nhìn nhau với ý hỏi anh trước hay tôi trước đây. Và rồi cuối cùng Hirozaku cúi đầu như có ý nhường cho cô gái trước. Cô mỉm cười với Hirozaku rồi nhanh chóng đứng dậy và nhìn khắp sảnh. Ánh sáng được điều chỉnh cho phù hợp với hoàn cảnh và một điệu nhạc mới được đổi để thích nghi với nữ nhân vật mới. Cô gái cứ nhìn khắp xung quanh như có ý tìm kiếm một ai đó nhưng không thấy, chính sự chần chừ của cô càng làm cho mọi người xung quanh tò mò hơn. Anh chàng may mắn đó là ai lại để cho một cô gái xinh đẹp và dĩ nhiên là nổi tiếng như cô tìm kiếm. Và rồi sau khi nhìn khắp sảnh vài lượt cô ra dấu cần mic. Khi cầm được mic trong tay cô hỏi lớn :

“Nếu tôi không tìm được người để mời thì sao? Tôi vẫn phải chịu phạt à?”

Và câu trả lời cô nhận được là
« Vâng, dĩ nhiên rồi Oshima-san. Nhưng Oshima-san không lẽ trong số khách mời hiện nay không có ai lọt vào mắt xanh của cô sao ? »
« À, câu hỏi riêng tư quá, cảm phiền tôi không trả lời nhé. Nhưng có thể cho tôi thêm chút thời gian không ? »
« Vâng cô cứ tự nhiên nhưng đừng lâu quá. Mọi người không đủ kiên nhẫn đâu, phải không ạ ? »
Đáp lời là một tiếng HAI đồng thanh rất lớn.
Nhưng cô nàng Oshima kia vẫn như đang tìm kiếm và chờ đợi ai đó. Cô bắt đầu đi lại và nhìn khắp các phía của sảnh. Hầu như mọi ánh mắt trong sảng giờ đây đều nhìn về phía cô. Một cô gái được chọn tham gia trò chơi đã rất thú vị hơn nữa đó còn là Oshima Yuko. Một trong những nữ diễn viên hàng đầu của điện ảnh Nhật Bản hiện nay. Tên tuổi của cô không những là bảo chứng cho doanh thu phòng vé mà còn gắn liền với rất nhiều giải thưởng lớn nhỏ. Và quan trọng là cô hiện vẫn còn độc thân dù các tin đồn về bạn trai của cô xuất hiện dầy đặc trên các thể loại tạp chí. Một lúc lâu sau như thấy như mình đã không tìm được người cần thiết, Oshima cầm mic và nói

« Tôi nghĩ tôi sẽ chịu … »

nhưng như kịp thấy ra ai đó cô bỏ dỡ câu nói và đi nhanh về phía cửa ra vào. Mọi ánh mắt lúc này hầu như đổ về hướng đấy và mọi người thấy ra một nam một nữ đang tiến vào. Và rồi Oshima đi nhanh đến trước mặt chàng trai, nhìn thẳng anh ta. Trong khi chàng trai vừa nhìn thấy cô đã lộ vẻ hốt hoảng. Cô nhìn anh đến phải vài giây rồi cầm mic nói lớn

« Hiện tôi đang là người được chọn trong một trò chơi của sự kiện hôm nay, việc tôi cần làm là mời một người làm bạn nhảy điệu khai mạc và tôi muốn mời anh. Anh có quyền không đồng ý. Nếu anh không đồng ý tôi sẽ phải chịu phạt ? Ý anh thế nào ? »

Chàng trai ngay khi cô nói xong đã lộ vẻ ngạc nhiên tột độ. Anh lộ rõ vẻ lúng túng và rồi quay sang nhìn cô gái đi bên cạnh mình. Cô gái chỉ nhìn anh mỉm cười và nhúng vai ra vẻ anh phải tự quyết định lấy.
Bỗng từ trong phòng vang lên tiếng nói

« Đồng ý đi anh bạn nếu anh không bị điên. »

Nhưng rồi lại có một giọng nam khác hét lớn lên

« Anh cẩn thận khi ra về nhé. »

Một khoảng thời gian không dài cũng không ngắn trôi qua, chàng trai dù khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ hoang mang đã cúi người rất lịch sự và chìa tay ra cho Oshima như một quý ông thực thụ khi mời một cô gái ra nhảy. Oshima khi đó đã cười với anh một nụ cười rạng rỡ. Cả khán phòng vỗ tay chào mừng cho hai người khi tiến về giữa sảnh. Cô gái đi cùng anh chàng nọ nhìn cảnh trước mặt mình cười nhẹ nhàng rồi đi nhanh về phía bên phải sảnh.

Chỉ còn lại Hirozaku Naoki, anh cũng ra dấu cần mic và khi có mic anh nói ngay
« Tôi sẵn sàng chịu phạt đây. Chúng ta đã có hai cặp đôi tuyệt đẹp để khai mạc rồi không cần đến tôi nữa.»

« Hirozaku-san anh không nên như thế, anh làm thế thì mất vui còn gì ? Nhưng thôi anh đã nói như thế thì đạo diễn Tohoku nhờ anh cho hình phạt vậy. Drama mới của các vị sắp được trình chiếu rồi hãy tranh thủ cơ hội này quảng bá luôn đi chứ nhỉ ? »

Và cũng như với trường hợp trước ánh sáng được chiếu đến chỗ đạo diễn Tohoku cùng một cái mic. Ông suy nghĩ đôi chút rồi nói
« Tôi cũng không nghĩ ra việc để anh làm nhưng Oshima-san khi nãy đã cho tôi một gợi ý thú vị. Giờ thì Hirozaku-san anh hãy ôm ngay người vừa nào bước vào sảnh ngay lúc này đi. Bất kể đó là ai nhé, tôi thì tính bảo anh làm chuyện thú vị hơn nhưng mà thôi chúng ta cũng bắt đầu phần dạ vũ rồi. Vậy thôi nhé. »

Một điệu nhạc khác vang lên và ánh sáng được chiếu về phía cửa ra vào sảnh để tạo hiệu ứng tập trung và rồi không biết may mắn hay xui xủi cho Hirozaku khi đó lại là một chàng trai đi vào. Hirozaku khi thấy đã vội vã tiến đến ôm anh thật vui vẻ trong một chút la ó hơi thất vọng của mọi người mong muốn chuyện bất ngờ xảy ra. Sau đó thì Hirozaku hào hứng khóac vai anh chàng đó đi vào sảnh còn anh chàng kia thì lặng lẽ không có phản ứng gì. Anh thầm nghĩ không biết hôm nay là ngày gì nữa, đang theo dõi đối tượng thì bị người ta hất đồ ăn vào giờ thì lại bị chính đối tượng ôm vai bá cổ trước đông đảo sự chú ý thì còn làm ăn gì được nữa.

Và khi đợi mọi người ổn định chỗ xong với Hirozaku vui vẻ tiến về phía đạo diễn Tohoku và mọi người xung quanh thì chăm chú nhìn về giữa sảnh với ánh sáng dịu nhẹ và nhạc một điệu Valse dạo đầu vang lên. Đợi cho hai cặp đôi được chọn nhảy mở màn điệu mở đầu xong thì dần dần mọi người cũng bắt đầu tham gia nhảy đông đảo hơn.



« Làm tốt lắm First Lieutenant Minegishi »
« Cảm ơn lời khen Captain. Cũng nhờ cái thân phận tạo ra cho Takamina tốt quá thế nên nói chuyện với mấy người bên ban tổ chức cũng đơn giản. Với cũng hên là người của họ đa số đều bị cảnh sát giữ lại không đủ người để tiến hành kế họach như ban đầu nên khi nghe đề nghị của tớ đã đồng ý tiến hành ngay. Giờ thì anh chàng diễn viên đó sẽ còn bận dài dài với các anh đạo diễn và giám chế trò chuyện xung quanh. Còn đám Police thì một anh đã lộ mặt rồi sẽ khó bề hành động, hai người còn lại cũng sẽ khó tiếp cận hơn nhưng vẫn chưa giải quyết dứt điểm được. Hay chúng ta đập cho họ bất tỉnh cho rồi, đánh nhanh rút gọn được không Capt ? »
« Không cần thiết, chúng ta không nên dính vào quá sâu làm gì. Chỉ cần chú ý giữ cho Hirozaku bận rộn với mọi người xung quanh là được. Cảnh sát khó tiếp cận anh ta còn lại cứ để Kudo điều tra thêm, nếu nhanh chóng thì kết thúc buổi tiệc là sẽ ổn. Việc chúng ta đến đây thôi. »
« Roger. »
« À mà sao lại để dính Kojiharu vào thế kia ? Giờ chúng ta mất một người rồi ? »
« Cũng không muốn đâu, ai mà biết Kojiharu thu hút thế này ? Với tớ đâu rành mấy diễn viên của họ nên chỉ gợi ý ban đầu là Hirozaku thôi còn lại thì họ từ bàn tính rồi chọn đấy chứ. »
« Mà hiện cậu đang ở đâu Miichan ? »
« Đang ở chỗ ban tổ chức, từ chỗ tớ quan sát được gần hết sảnh, đủ hết các góc. »
« Vậy cậu cứ ở đó quan sát tình hình, tôi sẽ phụ trách tìm thử dấu hiệu của Jewel Tempus. »
« Roger. »
« Alô Capt, thế thì tìm hiểu về vụ án có phải được tạm gát lại không ? Chuyển về Jewel Tempus như cũ, vụ án ngài giải quyết xong rồi còn gì ? » Giọng Yukarin lại vang lên.
« Đúng vậy, nhưng báo Mayuyu là cứ tiếp tục cập nhật thông tin từ phía cảnh sát, tôi cũng muốn theo dõi thử hành động của phía họ. Giờ chúng ta tập trung lại công việc như cũ thôi. Myao, em có thông tin gì mới không ? »
« Em đang đọc qua các tài liệu nhưng vẫn không thấy có gì mới hết ạ. »
« Không sao, cứ từ từ. À mọi người mở rộng vòng quan sát nhé, tôi nghĩ mình cần đi giải quyết một chút việc.”
“Ngài cứ thoải mái đi Capt, haha.”



Sau khi giải quyết xong vụ án một cách nhanh chóng, dù rất tự tin vào khả năng của mình Takamina biết để có được hết các bằng chứng thì cần tốn thêm nhiều thời gian nữa. Cô cũng biết rõ mình bao đồng khi chen vào công việc của người khác như thế nhưng có những tình huống Takamina gặp phải cái cảm giác là phải giải quyết cho xong thì mới an lòng. Vụ việc lần này là một trong những tình huống đó.

Khi đang tiến vào hành lang hướng về phía WC nữ, rất nhiều âm thanh hỗn tạp dội đến tai Takamina. Ngạc nhiên và tò mò Takamina đi nhanh về phía cánh cổng WC đang đóng trước mặt. Khi vừa mở cửa bước vào Takamina thấy ngay một quang cảnh không lấy gì làm thân thiện với một nhóm ba cô gái đang vây quanh một cô gái khác.
“Là cô ấy.” Takamina nghĩ thầm.
Thấy Takamina xuất hiện ba cô gái kìa nhanh chóng tản ra xung quanh và làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Takamina đi nhanh về phía cô nàng vừa bị vây lúc nãy và cầm lấy tay cô kéo đi.
“Cậu lâu quá đấy, mọi người đang chờ kìa.”
Trước khi ra khỏi phòng Takamina không quên quay lại nhìn ba người còn lại với một ánh mắt thể hiện sự không hài lòng và như có ý bảo họ đừng nghĩ đến việc lập lại chuyện này một lần nữa.



-----------------
Chân thành cảm ơn các bạn đã đọc hết đến đây.
Ôi mình biết là nó dài và hơi ... lan man nhưng mà ... vậy thôi không có cách gì thay đổi được cái bản chất lắm lời và linh tinh của mình thành ra xin lỗi mọi người nhé
Và câu chuyện sẽ còn kéo rất dài.
Cảm ơn trước nếu các bạn vẫn còn theo dõi nổi.

3 comments:

  1. Bác lại ngừng ngay khúc hay:((

    cô nàng đó có phải là cô nàng 5 ngón của Capt không bác ru

    ReplyDelete
  2. Update.. update :D :D

    Rồi, la lên vậy thôi, quay lại với nhiệm vụ soi lỗi chính tả cho bác Ru :)) :))

    Ngắc lời --> ngắt lời
    Bỏ dỡ --> bỏ dở
    Nhúng vai --> Nhún vai
    Tạm gát --> tạm gác

    Tạm thời soi được chừng đó đó bác. Hehe.. còn nữa không thì giao lại cho...RyoH đi. :))

    Cám ơn bác vì cái update nhé. Và mình thề là cái cô bạn ở cuối chap đó mà không phải cô nàng 5 ngón thì mình đi chết cho coi. =)) =))

    ReplyDelete
  3. Có nv mới xuất hiện :)).>~

    Và cô nàng xuất hiện cuối là cô nàng 5 ngón chăng ;))..~ =)).~

    ReplyDelete